Lòng càng chất chứa quá nhiều oán niệm, sân si, sẽ càng bất an, buồn khổ. Nếu vậy, chi bằng buông bỏ, chẳng phải hạnh phúc hơn sao.
Không nhiều lời
Cổ nhân dạy: Người nói nhiều chắc chắn sẽ xuất hiện sơ hở. Làm người đừng nói quá nhiều, lảm nhảm những chuyện vô ích, không đầu không cuốn. Một người dù có giỏi ăn nói tới đâu, nếu quá lộng ngôn, sẽ rất dễ thất thố, nói ra những điều vốn dĩ không nên nói.
Vậy mới nói, người điềm tĩnh dù nói không nhiều, nhưng mỗi câu nói ra đều đáng giá, có trọng lượng, khiến người nghe thán phục và tán đồng.
Đừng nói quá nhiều, hãy để cho lưỡi của bạn nghỉ ngơi một chút và sử dụng đôi tai của bạn để học cách lắng nghe. Có người rất thích huyên thuyên, giống như chỉ cần họ ngưng nói thì sẽ chết vậy, người thông minh là người biết ẩn mình, giống như khoảng trống trong các bức tranh, nếu như vẽ quá dày đặc thì bức tranh này không những không được đánh giá cao, mà còn có thể bị ném vào sọt rác.
Không nhiều chuyện
Người càng ít chuyện, tâm tư càng trí. Người suốt ngày đi soi mói, bới móc chuyện thiên hạ rồi bàn tán sau lưng người ta, thực chất chỉ là kẻ đến sau, đáng bị coi thường nhất, chỉ giỏi mấy chuyện không đâu, người như vậy ắt không có tiền đồ.
Người càng thông tuệ luôn tập trung vào việc của mình, làm những điều có ích cho tương lai của bản thân. Họ quan niệm, phải chăm sóc tốt bản thân, mới có thể chăm sóc tốt cho người khác.
Ai cũng có khuyết điểm, đó là điều đương nhiên, nhưng những người thông minh sẽ không bao giờ chỉ trích người khác trừ phi đó là một lời góp ý chân thành nhằm giúp người đó phát triển, bởi vì họ biết một chân lý rằng, những người bình thường luôn thích được khen ngợi và vô cùng kiêng kỵ việc bị chỉ trích.
Trên thế giới này, có rất nhiều người bình thường, vì vậy chúng ta phải hiểu được điểm yếu của bản chất con người, như vậy mới có thể tránh được các bãi mìn trong giao tiếp giữa các cá nhân với nhau
Không nhớ nhiều
Thánh nhân đãi kẻ khù khờ. Sống càng lãng những chuyện không vui, những lời chế giễu cợt của người khác, ân oán trong cuộc đời, công danh trong thế tục, quên hết thảy thế giới này, sẽ càng tự tại hạnh phúc. Nếu có thể nhớ kỹ việc cần nhớ, quên hết điều cần quên, mỗi ngày lại bắt đầu một ngày mới thì sẽ hạnh phúc và thanh thản biết bao nhiêu.
Vốn dĩ trên thế gian, đâu có thứ gì là thập toàn thập mỹ, không có khuyết điểm. Thế nhưng, ta lại không biết được rằng, không hoàn mỹ mới là một dạng đẹp đẽ. Viết chấp nhận, bao dung và buông bỏ, lòng sẽ nhẹ nhõm tự tại vô cùng.