Hình ảnh những người gõ kẻng đi qua các con phố vắng lặng vào ban đêm là hình ảnh quen thuộc của thời xưa.
Trong lịch sử Trung hoa cổ đại, nghề “gõ kẻng” từ lâu đã trở thành một nét đặc trưng không thể thiếu trong đời sống đô thị. Nguyên nhân sâu xa cho sự ra đời của nghề này chính là do thiếu vắng các hệ thống báo động hiện đại và sự cần thiết phải phòng tránh nguy cơ cháy nổ, đồng thời duy trì trật tự an ninh trong cộng đồng.
Nguy cơ hỏa hoạn – một trong những hiểm họa lớn nhất trong các cộng đồng cổ đại – lúc này trở nên cao độ. Nhiệm vụ của những người gõ kẻng là đi tuần tra, nhắc nhở mọi người chú ý tới nguồn lửa, nhằm ngăn chặn những tai nạn không đáng có do sự lơ là hay quên lãng.
Dù rằng tiếng kẻng trong đêm tĩnh mịch có thể làm gián đoạn giấc ngủ của nhiều người, nhưng đó lại là biện pháp cần thiết và hiệu quả để duy trì sự cảnh giác trong cộng đồng. Đối với họ, việc bảo vệ an toàn chung của cả một thành phố quan trọng hơn nhiều so với những giây phút nghỉ ngơi tạm thời của mỗi cá nhân.
Sự ra đời của nghề gõ kẻng có thể truy nguyên từ thời nhà Tần, nhưng chỉ đến thời Hán, nghề này mới thực sự phổ biến rộng rãi trong dân gian. Thường thì, những người làm nghề này là những thanh niên khỏe mạnh, làm việc theo cặp để tăng cường sức mạnh và giám sát lẫn nhau. Họ cùng nhau đi qua các con phố, một người cầm gậy, người kia gõ kẻng, tạo nên âm thanh đặc trưng lan tỏa khắp nơi.
Bằng việc kiểm tra và giám sát, họ giúp ngăn chặn các hành vi phạm tội và đảm bảo an toàn cho cộng đồng. Sự hiện diện của họ trên đường phố về đêm không chỉ là minh chứng cho sự cảnh giác mà còn là biểu tượng của sự an bình và hòa hợp trong cộng đồng.
Với sự phát triển của công nghệ và xuất hiện của các hệ thống báo động hiện đại, nghề gõ kẻng dần trở nên lỗi thời. Tuy nhiên, vai trò và ý nghĩa của họ trong lịch sử vẫn được ghi nhớ như một phần quan trọng của văn hóa và lịch sử đô thị. Họ không chỉ là những người bảo vệ an ninh, mà còn là những chứng nhân sống cho sự thay đổi và phát triển của xã hội qua các thời kỳ.
Nghề gõ kẻng, qua hàng ngàn năm lịch sử, đã trở thành một phần không thể tách rời trong di sản văn hóa của nhiều quốc gia. Họ không chỉ đơn thuần là những người báo giờ hay nhắc nhở về an toàn, mà còn là những người gìn giữ và truyền bá giá trị truyền thống, là cầu nối giữa quá khứ và hiện tại, góp phần làm phong phú thêm bản sắc văn hóa của mỗi dân tộc.