Bóng đá đem đến cho con người ta những cảm xúc thực sự đặc biệt. Thời gian qua, khắp các giải đấu ở châu Âu, người hâm mộ được chứng kiến hàng loạt thứ giá trị thuần túy chỉ xuất phát từ cảm xúc, bỏ xa mọi ranh giới của đua tranh, của so kè, của đố kỵ. Để thấy rằng bóng đá hiện hại vẫn luôn hiện hữu thứ cảm xúc mãnh liệt đến dung dị từ những người đàn ông.
[dropcap]C[/dropcap]hủ nhật vừa rồi, Claudio Ranieri bật khóc vì Leicester sẽ chỉ cần 3 trận thắng nữa là trở thành ông vua của bóng đá Anh lần đầu tiên sau hơn 130 năm tồn tại. Ông khóc vì thứ cảm xúc mãnh liệt bỗng chực trào trong một con người mà suốt cuộc đời huấn luyện, chỉ gắn liền với hai chữ “thợ hàn”. Bóng đá quả thật mang đến cho con người quá nhiều cảm xúc.
Còn nhớ năm 2008, khi còn làm việc chung với nhau tại Serie A, Mourinho đã nói về Ranieri thế này: “Gần 70 tuổi rồi, nhưng ông ấy mới đoạt một Siêu cúp và một chiếc Cup nhỏ khác. Ông ấy đã quá già để có thể thay đổi tư duy.” Thời điểm đó thực ra “gã thợ hàn” mới chỉ 56 tuổi…và còn 14 năm nữa ông mới 70. Nhưng đáp lại những lời châm biếm đó, Ranieri chỉ mỉm cười, bởi ông biết rõ một nửa những câu nói của Mourinho là sự thật. Cuộc đời lận đận của nghiệp cầm quân, Ranieri chưa từng vô địch quốc gia mặc dù ông từng dẫn dắt những câu lạc bộ hàng đầu thế giới như Juventus, Inter Milan, Chelsea…Hay là bởi thế nên tối qua Ranieri bật khóc, khi ông hiểu được rõ khoảng cách của chức vô địch quốc gia đầu tiên trong sự nghiệp cầm quân trải dài đúng 30 năm kể từ ngày ông chèo lái câu lạc bộ nhỏ bé Lametini năm 1986, đã gần hơn bao giờ hết.
Suốt quãng thời gian từ đầu mùa bóng đến bây giờ, Ranieri thường lảng tránh các câu hỏi liên quan đến tham vọng của Leicester về chức vô địch Ngoại hạng Anh. Kể cả thời điểm họ dẫn đầu Premier League, ông cũng chỉ nói câu lạc bộ cần vài chiến thắng nữa để đảm bảo mục tiêu trụ hạng. Rõ ràng Claudio ý thức được câu chuyện cổ tích đẹp đẽ mà ông cùng Leicester đang viết nên mùa giải này, dù có hay không chức vô địch thì họ sẽ vẫn hài lòng. Nhưng trong bóng đá, vinh quang là thứ không ai muốn chối bỏ. Khoảnh khắc Ranieri bật khóc, ông trả lời cho tất thảy mọi câu hỏi về tham vọng vô địch của Leicester và của riêng ông. Đội bóng này đã chờ hơn 132 năm cho chức vô địch đầu tiên, tức là suốt chiều dài lịch sử. Bản thân ông cũng đã chờ đợi đúng 3 thập kỷ cho chức vô địch quốc gia đầu tiên, cũng là trải dài suốt sự nghiệp huấn luyện của mình. Thầy trò Ranieri muốn chức vô địch này! Leicester sẽ làm tất cả vì đội bóng, và cả vì Ranieri.
Nhưng cần cẩn thận, ngày 13/04/2014, Steven Gerrard cũng bật khóc ngay sau khi trận gặp Man City khép lại với chiến thắng 3-2 giành cho Liverpool. Sau trận đấu, khoảng cách của Liverpool với chính Man xanh được nới lên thành 7 điểm, đúng bằng khoảng cách của Leicester với Tottenham lúc này. Nhưng năm đó, Liverpool đấu hơn Man City 2 trận, và cùng với cú trượt chân định mệnh của Gerrard, Liverpool hụt hơi trong mùa giải mà họ gần chức vô địch bóng đá Anh sau 24 năm chờ đợi hơn bao giờ hết. Nước mắt của những người đàn ông trong bóng đá đều mang giá trị đặc biệt, bởi họ bị dồn nén và cảm giác đã thực sự được chạm vào giấc mơ. Ranieri của hôm qua và Gerrard của 2 năm trước đều chung cảm giác như vậy.
Leicester đang giành được vị thế còn chắc chắn hơn Liverpool cách đây 2 năm rất nhiều. Đội bóng của ông trong một mùa giải thần thành chỉ còn cách vinh quang 3 trận thắng nữa. Và Ranieri hiểu rõ, sẽ có rất nhiều bất ngờ ở giai đoạn cuối cùng này nếu Leicester mất cảnh giác. Giọt nước mắt ông rơi tối qua, sẽ là điểm nhấn của hạnh phúc vào cuối mùa, hay sẽ trở thành giọt buồn như cái cách người ta vẫn nhắc về Gerrard 2 năm về trước. Chỉ biết cuộc đấu vẫn chưa dừng lại, Leicester vẫn phải chiến đấu trong tỉnh táo để hoàn tất câu chuyện cổ tích của mình.
Trong một khoảnh khắc, ai cũng nhận ra mình yêu mến và kính trọng người đàn ông Italia này. Kể cả kẻ suốt ngày châm chọc ông, như lời Ranieri đã kể: “Khi tôi trở lại Anh, Mourinho là người đầu tiên nhắn tin: ‘Chào mừng quay về.'”
[related_posts_by_tax format=”list” taxonomies=”post_tag” posts_per_page=”10″]