Bà mẹ một con quyến rũ bất ngờ gửi tâm thư đầy xúc động đến con trai.
Đêm nay là một đêm rất dài đối với mẹ. Từng giọt nước mắt lăn dài rồi rơi xuống miệng, xuống cổ. Mẹ cố nuốt giọt mặn vào trong và lòng mẹ xót xa lắm. Con dù đã gần 8 tháng tuổi thì chả biết gì sự đời sẽ ra sao mà chỉ biết ăn, ngủ và khám phá qua ánh nhìn. Nhưng mẹ vẫn viết cho bức thư này với hy vọng sau này nếu như con khôn lớn, một lúc nào bỗng dưng mẹ con mình giận nhau hoặc vì lý do nào khác. Con hãy mở bức thư này để hiểu lòng mẹ nha con.
Nếu như không có đêm nay, khi mẹ phải thật sự thức để trông nom giấc ngủ của con để được ngắm con, được nghe tiếng thở có đều của con không thì không bao giờ mẹ viết bức thư này. Nếu như đêm nay con không ốm.
Kubi à, mẹ không phải tuýp người hay kể lể, than vãn về cuộc sống chật vật về mọi mặt của mình. Và mẹ là con người ngạo nghễ, tự trọng cao và thẳng tính tuyệt đối. Nhưng vì sao mẹ hay khóc?
Mẹ khóc vì mẹ không thể nói, không thể diễn đạt trước bàn dân thiên hạ rằng mẹ là một người phải xa quê để lập nghiệp. Mẹ khóc vì mẹ nhớ Hà Nội, nơi mà tuổi thơ của mẹ không có nhiều sóng gió. Mẹ khóc vì những lần đổi vận đời để mẹ phải đổi từ nghiệp vũ công sang vận động viên. Từ nghiệp giám khảo sang ca sĩ, từ nhà giáo sang biên đạo. Con ạ, nó là cái duyên nhưng mẹ phải chịu cực và đau khổ để cái duyên đó nó đến với mình.
Mẹ khóc vì họ đoàn kết với nhau để không cho mẹ (đứa con gái Bắc Kỳ được chen chân lập nghiệp xứ Nam). Mẹ khóc vì sự nghiệp của mẹ nó cứ lận đận, ngậm đắng nuốt cay, tủi thân một mình cày cuốc với ý chí phải sống được nơi đây, không phải để cấp trên chèn ép và cấp dưới luồn dao đâm thấu xương.
Mẹ khóc vì duyên tình mẹ chẳng giống ai. Mẹ từng yêu ngây dại và chẳng toan tính. Ai được mẹ yêu khi chia tay rồi mẹ vẫn ngợi ca chẳng hề kêu ca. Mẹ không bao giờ lưu giữ cái chữ hận. Mẹ chỉ lưu giữ khoảnh khắc khi người ta có duyên đến với nhau.
Mẹ từng chả hiểu vì sao mối tình đầu người ta yêu mẹ kỳ cục. Cũng chả hiểu vì sao trong tình yêu người ta thích lừa dối nhau. Cũng chẳng biết vì sao tình đi, người bỏ mẹ không một tiếng giải thích rồi lặng lẽ ra đi để ê chề trước bao miệng đời nghi kị. Cũng chảng biết vì sao tình tới, mẹ phải đi lang thang như một con điên ngoài đường nhiều ngày để mong ôtô cán chết cho rồi mà mong người ta hối hận.
Mẹ khóc vì khi mẹ treo cổ tự tử thì người cứu mẹ lại chính là bà, mẹ của mẹ. Và mẹ càng khóc khi mẹ phải đi gặp bạn gái của người tình của mẹ để van xin cô ấy để anh ấy về bên mẹ. Và mẹ đã ngất ngoài đường khi người ta chửi và van xin mẹ hãy tha cho người ta.
Mẹ càng khóc khi nhớ chú bảo vệ công viên nói vói khách qua đường rằng: “Cái người mà thất tình ngồi ở vệ đường công viên trước dinh Độc Lập là Khánh Thi đó”. Mẹ đã nuốt nước mắt vào trong khi mẹ đi cấp cứu vì sắp chết thì người tình của mẹ vui vẻ nhận điện thoại và trả lời cho trợ lý của mẹ rằng hãy tự cứu sống đời cô ấy đi. Rồi tiếp tục hú hí với tình mới khi mà mới hôm qua người đó còn hứa với mẹ sẽ bỏ tất cả để yêu mẹ. Mẹ chả bao giờ được yêu tử tế và chả có người đàn ông nào thực sự thuỷ chung như lời họ nói.
Mẹ cũng khóc cho cả tình yêu cô trò mà xã hội lấy làm tựa đề để bình luận. Chả ai biết được rằng để mạnh mẽ thế kia là bao đắng cay mẹ phải chịu. Mẹ khóc vì thói đời bạc bẽo ngay cả với nghề dạy học. Mẹ khóc vì bao học trò ra đi với đủ sự toan tính. Và chẳng có ai quay lại cảm ơn khi thành công của họ hôm nay là nhờ vào cái tâm dạy dỗ của mẹ bấy lâu.
Mẹ cũng khóc cho sự giả dối của một số phụ huynh khi họ cần đến mẹ dạy dỗ con họ. Mẹ khóc cho cái việc biết mà thôi đành ngậm làm ngơ cho sự dối trá trơ trẽn của học sinh ruột già ruột non mình dốc lòng dạy dỗ.
Mẹ khóc vì mẹ thật tâm hy sinh cuộc sống và sức khoẻ bản thân để lo cho một thế hệ vận động viên mới cần “thay máu” cho đội tuyển nước nhà. Mẹ khóc vì mẹ hy sinh tuổi xuân cho đam mê và đem lại kiêu hãnh cho môn thể thao mẹ theo đuổi bằng những huy chương danh giá mà đến giờ vẫn chưa có vận động viên nào đạt thêm được. Nhưng rồi lại chả có gì ngoài việc mẹ vẫn tiếp tục phải năn nỉ người ta từ việc xin đi thi cho đến xin đi tập. Thế hệ trẻ bây giờ sẽ chẳng bao giờ có được huy chương như mẹ vì mẹ biết rằng họ không chịu hy sinh tâm để có được cái đức. Và sẽ chẳng có huy chương nào nữa khi thể thao nước nhà chẳng tôn vinh đủ cho sư cống hiến của một thời vận động viên.
Mẹ khóc cho sự nghiệp vẻ vang mà bảo hiểm chẳng có. Khóc cho tấm huân chương lao động hạng ba mà vẫn bị cắt hợp đồng như cơm bữa. Mẹ khóc cũng nhiều khi vì mẹ mong cho học viên đoạt giải mà họ không được. Và cũng khóc khi họ được giải vì mẹ mừng hơn cả họ.
Mẹ khóc trên cả sóng truyền hình vì nhiều lý do (vì họ nhảy đẹp, vì họ bị loại, vì họ diễn xuất thần, vì họ chơi bẩn nhau ngay trên sóng, vì họ diễn kịch giả nai để khán giả thương, vì họ là những thí sinh vô tội), vì mẹ là đứa bảo vệ liêm khiết chăng hay vì một câu hỏi ngắn gọn sau bao năm nén lại để quên mà vẫn vô tình đếm vậy. Hay vì sự trung thành với một tập thể mà người ta bản chất cũng chả cần mình đến vậy.
Mẹ còn khóc vô điều kiện khi người ta đem những con vật cưng nhất của mẹ đi khỏi nhà. Mẹ khóc khi mẹ chẳng đủ tiền nuôi sống bản thân và cả người thân mà vẫn đem tiền đi giúp đỡ thiên hạ. Và khóc rằng 35 tuổi đầu vẫn chưa được ấm êm. Mẹ khóc vì mẹ phải nhận những việc mà không hề mong muốn. Mẹ khóc vì mẹ đôi khi phải dàn dựng cho cả những chân dài đầy toan tính mà không thể từ chối ra sao. Và khóc khi thức dậy là 8h sáng và được đi ngủ lúc 3h đêm.
Mẹ khóc vì chả biết tại sao lại chấp nhận và yêu ba Kubi đến thế. Và mẹ khóc vì bên mẹ không thực sự có ai làm đại gia cho đời mình. Khóc vì lòng tự trọng quá lớn. Khóc vì không tin ba con đã tặng mẹ món quà vô giá mà ba con rất khó có được. Cũng khóc vì ba con hy sinh cái tính ham chơi của trai trẻ để bên mẹ già dặn từng bước làm người đàn ông của gia đình. Và mẹ đã khóc vì hạnh phúc khi sinh ra con. Và mẹ hiểu lý do khiến Kubi hay cười. Có lẽ để bù trừ lại những giọt nước mắt mẹ đã rơi xuống cuộc đời đầy éo le của mẹ.
Cuộc đời của người đàn bà nhỏ bé với sức khoẻ sống mạnh bằng ý chí đến từ tinh thần. Và đây là khoảnh khắc đáng hãnh diện nhất cuộc đời mẹ khi sinh ra con. Hãy thương mẹ dù chỉ là những vết mổ để lôi kéo con đến với cuộc đời này. Mẹ yêu con!
TỔNG HỢP