11 lần cứu thua trong hiệp hai, làm nản lòng tất cả chân sút xuất sắc của Tottenham từ Harry Kane đến Son Heung-min… là màn trình diễn trên cả tuyệt vời của cá nhân David De Gea. Nhưng câu hỏi được đặt ra là: Hàng hậu vệ Man United (cụ thể là Luke Shaw, Ashley Young, Victor Lindelof và Phil Jones) ở đâu để sức ép dồn về De Gea như vậy?
Không phủ nhận những Lindelof hay Jones đã có một trận đấu hay nhưng để một thủ môn phải gánh chịu chừng ấy sức ép thì rõ ràng họ đã không hoàn thành nhiệm vụ. Nên nhớ rằng một khi đặt thủ môn phải đối đầu với các chân sút đối phương thì người gác đền luôn chịu thiệt. Nếu hôm ấy De Gea không xuất thần (và cả sự may mắn) thì hàng phòng ngự của Quỷ đỏ chắc chắn đã bị báo giới đánh cho tơi bời.
Không những hàng tứ vệ mà các tiền vệ trung tâm phía trên cũng phải chịu trách nhiệm trong việc không làm giảm sức ép từ đối phương lên các đồng đội. Đáng nói nơi tuyến giữa HLV Ole Gunnar Solskjær đã bố trí cả Nemanja Matic và Ander Herrera – hai người thiên về phòng ngự và đánh chặn – nhưng suốt hiệp hai dường như họ để các tiền vệ Tottenham tung hoành và thoải mái đưa bóng về phía khung thành David De Gea. Nhìn một cách tổng thể, Matic và Herrera đã chơi không đến nỗi nào nhưng nếu việc họ không thể làm tuyến phòng ngự từ xa là điểm trừ không hề nhỏ.
Từ đó đặt ra bài toán về nhân sự cho HLV Solskjaer. Rõ ràng Man United đang rất thiếu một trung vệ đẳng cấp để cùng với Lindelof tạo thành tấm lá chắn trước khung thành. Mùa giải còn rất dài nên Solskjaer không thể cứ kỳ vọng hàng công có thể bù thủ hay David De Gea luôn “thành thần” như trong trận gặp Tottenham. Cho nên lúc này dù muốn hay không thì Solskjaer phải thuyết phục BLĐ Man United dốc hầu bao ngay trong kỳ chuyển nhượng mùa đông này nếu vẫn muốn giữ tham vọng giành vé dự Champions League mùa sau.
Bên cạnh đó việc Man United bị Tottenham ép sân đến nghẹt thở trong hiệp 2 cũng đặt ra dấu hỏi về khả năng đọc trận đấu của HLV người Na Uy này. Nhiều phân tích rằng tại sao ông tung Scott McTominay vào trễ như vậy khi mà hàng thủ Man United (nhất là thủ môn De Gea) đã bị quần lã cả người. Việc Solskjaer cho Romelu Lukaku vào có thể hiểu là ông muốn tìm thêm bàn thắng, đấy là sự khôn ngoan và tích cực. Nhưng khi sức ép của Tottenham vẫn không ngừng mà ông vẫn “bình chân như vại”, không có động thái nào đến khi Paul Pogba bị thẻ vàng ông mới cho McTominay vào thay rõ ràng là hơi trễ và… khá liều.
Vẫn là câu nói ấy nếu không có sự xuất sắc của David De Gea thì Man United phải trả giá rồi. Đó có lẽ là bài học lớn mà HLV Solsa cần phải ghi nhớ khi đối đầu với các đội bóng lớn tại các giải đấu đỉnh cao như Ngoại hạng Anh hay Champions League bởi nếu Tottenham không trừng phạt được Quỷ đỏ thì chắc gì những PSG, Arsenal, Man City,… cũng đều như vậy.
Tottenham là bài test hạng nặng cho Man United và HLV Solskjaer nhưng xem ra kết quả thắng lợi cho Quỷ đỏ không nói lên rằng mọi thứ đều tích cực. Bản thân HLV Solsa và đội bóng cần nhiều hơn sự chứng minh như vậy chứ không thể dựa vào sự xuất thần của De Gea để rồi giữ thắng lợi tối thiểu. Đấy chưa phải là cái uy của một đội bóng lớn.
(Bạn đọc: Cát Tường)