Zing lược dịch và gửi tới độc giả giai thoại về quãng thời gian tươi đẹp của Zlatan Ibrahimovic tại Inter ở chương 15 trong cuốn tự truyện có tên “Tôi là Zlatan” (I am Zlatan).
Cuốn tự truyện ghi lại thời điểm tiền đạo người Thụy Điển đã cảm thấy tự tin hơn trong cách đối xử với những đồng đội mới và chào đón đứa con đầu lòng Maximilian cùng cô vợ Helena.
Tiền ảnh hưởng tới động lực
Tôi chơi bóng với ánh mắt dò xét trên sân tập, hiếu thắng, hoang dã và đầy ý chí. Tôi sẽ điên lên nếu có ai đó không chơi hết sức trên sân, hét vào cả đội nếu thất bại hoặc thi đấu tệ. Tôi có tố chất lãnh đạo và sẽ đưa cả đội tiến lên phía trước. Bên cạnh tôi lại là Patrick Vieira. Chúng tôi là hai con quái vật khao khát chiến thắng và làm mọi thứ để thúc đẩy động lực của toàn đội.
Tuy nhiên, Inter vẫn có những vấn đề. Massimo Moratti đã làm rất nhiều thứ cho CLB. Ông ấy chi hơn 300 triệu euro cho những cầu thủ như Ronaldo Nazario, Maicon, Hernan Crespo, Christian Vieri, Luis Figo và Roberto Baggio.
Moratti cực kỳ mạo hiểm. Ông ấy quá hào phóng và tốt bụng. Ông ấy có thể chi những khoản tiền lớn chỉ cho 1 trận thắng. Tôi phản ứng với việc đó. Tại sao không thưởng sau khi vô địch mà chỉ cho 1 trận thắng, ngay cả khi trận ấy chả có gì quan trọng. Moratti không phải là người khó tính và rất dễ để nói chuyện với ông ấy.
“Này ông”, tôi nói.
“Ừ, tôi đây, sao thế Ibra”, Moratti trả lời.
“Ông dễ dãi quá rồi”.
“Chỗ nào?”.
“Tiền thưởng ấy. Cầu thủ có thể hài lòng. Một chiến thắng chả là gì cả. Chúng tôi chỉ nên nhận thưởng khi mang về Scudetto. Hãy thưởng to nếu ông muốn, nhưng thưởng sau 1 trận thắng thì thôi đi”.
Moratti hiểu ra và chấm dứt điều đó. Đừng hiểu lầm tôi nhé. Tôi không hề nghĩ là mình sẽ vận hành CLB tốt hơn Moratti, nhưng thấy thứ gì đó có ảnh hưởng tiêu cực đến động lực là tôi nói.
Dẹp phe cánh và bàn thắng trong trận ra mắt
Tiền thưởng thật ra cũng chỉ là chuyện nhỏ. Thách thức lớn nhất là phe nhóm. Điều đó làm tôi bực mình ngay từ ngày đầu.
Ở Ajax và Juventus, đội bóng chỉ thi đấu tốt khi các cầu thủ đoàn kết. Ở Inter thì khác. Phe Brazil ngồi một góc, phe Argentina ngồi góc khác và phần còn lại ngồi ở giữa.
Thật là nông cạn và nhảm nhí. Tất nhiên là trong đội bóng tồn tại những liên minh, bởi ít nhất bạn cũng phải chọn bạn bè cho mình chứ. Ở Inter, có những thế giới riêng, không thay đổi thì không vô địch được.
Nhiều người nói ăn trưa với ai không quan trọng, nhưng tin tôi đi, không chơi được với nhau ngoài đời thì không đá được trên sân đâu. Nó sẽ ảnh hưởng đến động lực và tinh thần đồng đội.
Tôi nhận ra nói chuyện là không đủ. Tôi dạo quanh một vòng sân tập rồi nói: “Cái quái gì vậy? Mấy người tụ tập như đám trẻ con vậy?”. Nhiều người đồng ý với tôi. Những người khác có chút xấu hổ nhưng chẳng có gì xảy ra sau đó. Tôi lại đến gặp Moratti và nói rõ ràng nhất có thể: “Inter đã không vô địch trong nhiều năm. Mọi thứ sẽ tiếp tục diễn ra như này à? Chúng ta trở thành những kẻ thất bại chỉ vì họ không chịu nói chuyện với nhau”.
“Tất nhiên là không”, Moratti trả lời.
“Chúng ta phải chấm dứt tình trạng này. Chúng ta không thể vô địch nếu không có khả năng tổ chức đội bóng”.
“Inter phải giống như đại gia đình. Tôi sẽ nói chuyện với họ”.
Ông ấy đã gặp cả đội. Tất nhiên, cả đội nhìn ông ấy rồi nhìn tôi như kiểu Moratti đang nói bởi cái miệng của Ibra vậy. Tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn đội bóng đoàn kết. Sau đó, phe nhóm đã bị dẹp bỏ.
Không phải cứ đoàn kết là vô địch. Tôi nhớ trận đấu đầu tiên của tôi. Đó là trận gặp Fiorentina ở Florence năm 2006. Fiorentina muốn đánh bại chúng tôi bằng mọi giá. Họ bị phạt vì scandal Calciopoli và khởi đầu Serie A với âm 15 điểm trong khi Inter lại không chịu bất kỳ hậu quả nào.
Đám đông CĐV tại sân Artemio Franchi thật đáng ghét. Tôi đá chính và chơi bên cạnh Hernan Crespo trên hàng công. Trong hiệp 2, tôi đón đường chuyền dài và thực hiện pha vô lê thành bàn. Đó là bàn thắng trong trận ra mắt!
Càng ngày tôi chơi càng hay. Và tôi cảm thấy mình đã đúng khi nói không với lệnh triệu tập của đội tuyển Thụy Điển cho vòng loại EURO 2008. Tôi muốn dành thời gian cho Inter và gia đình mình.
Đứa con đầu lòng và tình yêu của Ultras Inter
Helena và tôi đếm ngược từng ngày. Chúng tôi sắp đón đứa con đầu lòng, quyết định trở về Thụy Điển và sinh tại bệnh viện Lunds. Sau tất cả, chúng tôi tin tưởng dịch vụ y tế Thụy Điển.
Tuy nhiên, mọi chuyện không dễ dàng. Chúng tôi gặp vấn đề với truyền thông và đám paparazzi. Vì sự cuồng loạn này mà tôi đã phải thuê nhân viên an ninh, yêu cầu ban quản lý bệnh viện cho ở khu vực riêng. Mọi người ra vào đều phải bị kiểm soát.
Bên ngoài cảnh sát tuần tra, bên trong chúng tôi đều hồi hộp. Mà tôi ghét bệnh viện, căm thù nó. Nhìn người bệnh tôi cũng muốn bệnh theo. Tôi cảm thấy thực sự tồi tệ khi ở trong bệnh viện. Bầu không khí trong đó khiến tôi cố gắng thoát ra càng sớm càng tốt.
Bây giờ, tôi phải ngủ lại trong bệnh viện và tỏ ra lo lắng. Helena đang đau đớn. Cảm giác bị săn đuổi khi đang chờ đứa con đầu lòng thật không dễ dàng. Nếu có gì đó không ổn, cả thế giới sẽ biết.
Tôi đã có suy nghĩ đó. Cuối cùng mọi thứ đều tốt cả. Tôi cảm thấy vui và hạnh phúc. Đó là bé trai dễ thương. Chúng tôi đã trở thành cha mẹ, đặt tên cho đứa bé là Maximilian. Tôi không biết cái tên ấy lấy từ đâu, nhưng nó nghe có vẻ mạnh mẽ. Ibrahimovic nghe đã mạnh mẽ, Maximilian Ibrahimovic lại càng mạnh mẽ hơn. Tất nhiên là chúng tôi chỉ gọi nó là Maxi.
Lúc ra viện cũng không hề dễ dàng. Bên ngoài toàn là phóng viên. Lúc đó, vệ sĩ đã thông minh khoác lên người tôi chiếc áo bác sĩ rồi bảo tôi vào trong cái thùng giặt đồ to vật vã. Tôi cuộn tròn như quả bóng, được đẩy xuyên qua hành lang, ra ngoài và về lại Italy. Tất cả đã bị đánh lừa
Helena không may như vậy. Cô ấy cũng chưa quen với mọi sự chú ý như tôi. Cô ấy ngày càng bị căng thẳng và đưa Maxi về nhà mẹ tôi ở Svegerstorp, trên những chiếc xe khác nhau.
Chúng tôi cứ tin cô ấy sẽ được bình yên ở đó, nhưng chúng tôi quá ngây thơ. Phóng viên đã có mặt ở bên ngoài và Helena lại có cảm giác bị săn đuổi. Sau đó, cô ấy đành phải bay sang Milan.
Khi ấy, tôi đang chuẩn bị cho trận đấu với Chievo tại San Siro, chỉ ngồi dự bị, đã mất ngủ. HLV Roberto Mancini cũng nghĩ tôi khó mà tập trung được tối đa cho trận đấu và có lẽ là khôn ngoan.
Tôi nhìn về sân vận động và hướng về phía đám đông CĐV trên khán đài. Ultras, nhóm CĐV cực đoan của Inter, đang giăng cái biểu ngữ cực lớn trên đó. Nó căng ra như cánh buồm no gió, trên đó ghi: “Benvenuto Maximilian” nghĩa là Chào mừng Maximilian. Tôi tự hỏi Maximilian là ai, trong đội có ai tên đó sao?
Sau đó, tôi mới nhận ra. Đó là con trai tôi. Ồ, con tôi. Ultras đã chào đón cậu bé của tôi đến với thế giới này. Nó đẹp đến nỗi tôi muốn khóc. Utras là những CĐV mà không bao giờ nên động tới. Họ là những kẻ khó tính. Tôi còn nghĩ sẽ có ngày xảy ra chuyện với họ, nhưng bây giờ tôi biết nói gì đây? Đây là điều tuyệt vời nhất Italy.
Đó là tình yêu bóng đá và cả trẻ em nữa. Tôi lấy điện thoại ra, chụp lại và gửi cho Helena. Trái tim cô ấy đã bị rung động. Helena vẫn rưng rưng nước mắt khi nói về nó. Điều đó giống như San Siro đang gửi đi thông điệp tình yêu của mình.